Thứ Tư, 31 tháng 3, 2010

Cổ Tích 4 Mùa


Cổ Tích Bốn Mùa Thất Vọng

Khi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa Hè đến. Mùa Hè mang đến cho Mùa Xuân một bó hoa hồng rất đẹp và nói: " Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi thật lòng yêu em! Xin hãy ở lại với tôi, chúng ta sẽ cùng dạo chơi đến tất cả những nơi mà em muốn. " Nhưng! Mùa Xuân không yêu Mùa Hè và cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm. Mùa Hè ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên nóng bỏng...và cứ thế hè sang đỏ lửa! Sau một thời gian, Mùa Thu đến, mang theo rất nhiều trái cây ngon. Mùa Thu rất yêu Mùa Hè. Cô không muốn Mùa Hè phải buồn. " Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa! Hãy ở lại với em. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh, đừng đi anh nhé! " Nhưng! với Mùa Hè, Mùa Xuân là tất cả và anh ra đi. Mùa Thu khóc, khóc nhiều lắm. Mọi thứ xung quanh trở nên ướt ! Thời gian rồi lại qua, Mùa Đông đến, mang theo cậu con trai của mình là Băng Giá. Những giọt nước mắt của Mùa Thu làm Băng Giá cảm thấy xao xuyến. Băng giá cảm thấy muốn đem lại hạnh phúc cho Mùa Thu " Mùa Thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đài, những con đường bằng băng. Tôi sẽ hát cho em nghe những bài tình ca hay nhất. Hãy ở bên tôi Mùa Thu nhé! " " Không, Băng Giá ạ. Ở bên anh tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo thôi! " Và Mùa Thu ra đi. Băng Giá buồn! Gió thổi mạnh. Chỉ trong một đêm thôi, mọi thứ trở nên trắng xóa bởi tuyết. Mùa Đông thấy con như vậy thì buồn lắm. Bà nói: " Tại sao con không yêu Mùa Xuân? Cô ấy đã đến và hứa sẽ mang lại cho con hạnh phúc ! " " Không mẹ ơi, con không yêu Mùa Xuân. Chúng ta hãy rời khỏi đây được không Mẹ? " Và họ ra đi.... Chỉ còn lại một mình Mùa Xuân. Cô khóc. Nhưng rôì, bất chợt Mùa Xuân nhìn ra xung quanh:" Ôi tại sao mình phải khóc chứ? Mình còn rất trẻ và xinh đẹp nữa. Thời gian dành cho mình không nhiều. Tại sao mình không làm những việc có ý nghĩa hơn? " Và mọi thứ chung quanh như sống lại: cây cối tươi xanh, ra hoa, đâm chồi, nảy lộc.... Phải chăng chúng ta cứ luôn chạy theo những thứ mãi mãi không thuộc về mình, luôn đòi hỏi những gì không dành cho mình? Chúng ta cứ luôn đợi chờ, hi vọng, rồi buồn, rồi khóc. Có biết bao nhiêu người như thế? Và có bao nhiêu người như Mùa Xuân, nhận ra con đường phía trước....??

Sự Tích Tình Yêu

http://hoibi.net/truyen-cuoi/ban-tuyen-ngon-dan-ong.html

Sự tích Tình yêu

Ngày xửa ngày xưa, có một hòn đảo nơi đó có tất cả mọi cảm xúc sinh sống: Hạnh Phúc, Nỗi Buồn, Tri Thức và những cái khác, bao gồm cả Tình Yêu. Một ngày kia, các cảm xúc được thông báo rằng hòn đảo này sẽ chìm, vì vậy tất cả đều đóng thuyền và rời đi, ngoại trừ Tình Yêu. Tình Yêu là người duy nhất ở lại. Tình Yêu muốn chống chọi đến giờ phút cuối cùng khi hòn đảo sắp chìm, Tình Yêu mới quyết định nhờ giúp đỡ. Sự Giầu Có đang đi qua Tình Yêu trên một chiếc thuyền rất lớn. Tình Yêu nói: "Giàu Có ơi, có thể đưa tôi đi cùng với không?" Sự Giàu Có trả lời: "Không, tôi không thể. Trong thuyền có rất nhiều vàng và bạc, ở đây không có chỗ cho anh đâu." Tình Yêu bèn quyết định nhờ Phù Hoa, người cũng đi qua trên một con thuyền rất đẹp: "Phù Hoa, hãy giúp tôi!". "Tôi không thể giúp anh, Tình Yêu ạ. Anh quá ẩm và có thể sẽ làm ẩm thuyền của tôi," Phù Hoa trả lời. Nỗi Buồn đang ở gần đó, Tình Yêu hỏi: " Nỗi Buồn ơi, hãy cho mình đi với cậu", "Ôi, Tình Yêu, mình buồn quá, mình chỉ muốn được ở một mình ..." Bỗng nhiên có một tiếng gọi: "Lại đây Tình Yêu. Ta sẽ đưa cháu đi", đó là một người lớn tuổi. Quá vui mừng và sung sướng. Tình Yêu quên cả hỏi họ đang đi đâu. Khi đến một miền đất khô ráo, người lớn tuổi đó lại tiếp tục đi con đường của mình. Tình Yêu hỏi Tri Thức, một người đứng tuổi khác: - Ai đã vừa giúp cháu vậy ? - Đó là Thời Gian - Tri Thức trả lời - Thời Gian ư ? - Tình Yêu hỏi - Nhưng tại sao Thời Gian lại giúp cháu? Tri Thức mỉm cười khôn ngoan và nói: "Bởi lẽ chỉ có Thời Gian mới hiểu được giá trị của Tình Yêu" ... "Chỉ có thời gian mới hiểu được giá trị của tình yêu". Niềm vui và nỗi buồn, khổ đau và hạnh phúc, tất cả những điều khiến ta mỉm cười hay rơi lệ cũng đều sẽ trôi qua. Sự giàu sang, tiền tài danh vọng chẳng phải rồi sẽ không còn là điều quan trọng? Khi nhìn lại con đường ta đã đi qua, chỉ xin được hy vọng rằng, hãy còn có Tình Yêu. Rất có thể một lúc nào đó ta hờn trách Tình Yêu sao sớm lấy đi của ta sự vô tư, không phải lúc nào Tình Yêu cũng là chốn thiên đường, thế nhưng trên tất cả được chờ đợi và được sống trong Tình Yêu bao giờ cũng là niềm may mắn của mỗi con người. Hãy đợi, chỉ có thời gian mới hiểu được tình yêu.

Nhí Nhảnh










































































































Đất Và Ta
“Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất đã hoá tâm hồn...”
Không biết từ bao giờ, hai câu thơ của Chế Lan Viên đã đi sâu vào lòng tôi. Rời xa quê gần hơn năm trời mà nỗi nhớ da diết ấy vẫn còn lan tỏ trong tôi như cái ngày đầu bỡ ngỡ nơi đất khách. Được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất thân yêu, nhưng tôi chưa lần nào cảm nghiệm được vai trò và vị trí của mảnh đất ấy. Khi tôi sinh ra từ lòng mẹ, đất đã dành sẵn một vị trí cho tôi. Theo dòng thời gian, tôi được biết rằng mọi thứ rồi sẽ qua đi chỉ còn đất ở lại. Khi nào nước còn chảy, gió còn thổi, mây còn bay thì đất vẫn còn tồn tại cho dù bạn có thiêu hủy chúng. Đất làm bệ cho ta đặt chân, cho mọi sinh vật sống……… Đất trải rộng thênh thang như mở lòng để đón tiếp tất cả mọi người dù giàu sang hay cơ bần.
Tình cờ đọc được bài thơ có tựa đề “hỏi” của Hữu Thịnh, tác giả viết như sau:
“Tôi hỏi đất:
- Ðất sống với đất như thế nào?
- Chúng tôi tôn cao nhau.
Tôi hỏi nước:
- Nước sống với nước như thế nào?
- Chúng tôi làm đầy nhau.
Tôi hỏi cỏ:
- Cỏ sống với cỏ như thế nào?
- Chúng tôi đan vào nhau
Làm nên những chân trời.
Tôi hỏi người:
- Người sống với người như thế nào?”…
Tôi hỏi người:
- Người sống với người như thế nào?”…
Tôi hỏi người:
- Người sống với người như thế nào?”…
Sau bài thơ này bạn có cảm nghĩ gì? Chắc hẳn rằng ai trong chúng ta cũng sẽ có những lời tự vấn như thế, liệu con người trên thế gian này có mở rộng tấm lòng như những vật vô tri vô giác này không?
Bạn thấy đấy, đất còn tôn cao nhau lên để ta thấy được vẽ đẹp hùng vĩ của núi, để ta thấy được cảnh quang tuyệt diệu mà thượng đế tạo ra và khéo sếp đặt.
Ôi! Quanh ta còn biết bao điều kỳ thú, có thể là ta đã từng trải và có thể là ta chưa biết đến…….Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã có câu hát như sau: “bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi, đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt….” Sinh ra là đã mắc nợ đời nên ta cần phải trả. Xong một kiếp người ta sẽ đi về đâu? Có phải ta chỉ “loanh quanh cho đời mỏi mệt”, vâng “sống gởi thác về”, tiền tài của cải vật chất rồi sẽ ở lại, thân thể sẽ nằm sâu trong lòng đất và đây mới thật là nhà. Nơi lòng đất mẹ tôi sẽ biết được “hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi”…………. Dòng đời vẫn cứ thế trôi và nó sẽ không chờ đợi một ai. Bạn, tôi và tất cả chúng ta rồi cũng sẽ lớn lên, già nua, rồi sẽ rời khỏi thế giới này chỉ còn lại mảnh đất tâm hồn sẽ nảy nở và sinh sôi.
Đất là một trong những môi trường quan trọng cấu tạo nên hệ sinh thái để chúng ta tồn tại. Nếu không có đất, hoa lá cỏ cây sẽ không tồn tại,oxy sẽ không được hình thành, mạch nước ngầm cũng không có, mọi loài sẽ không tồn tại…..Nếu không có đất thì ai sẽ làm nhiệm vụ ấp ủ ta khi ta giả từ cỏi đời.
Tình yêu thương của đất là thế, chúng ta hãy để chút thời giờ mà suy nghĩ, hãy bảo vệ mảnh đất thân yêu vì chính bản thân ta, vì chính sự tồn tại của ta, đồng lọai và sinh vật khác đang hiện diện trên quả địa cầu này.


































































Thứ Hai, 29 tháng 3, 2010

Hình Ảnh Bà



Châu Hoàng Anh Phương

Môn Kỹ Năng Sống

Bài viết Cuối Khóa

‘Mẹ Thằng Bạn’

Bỗng dưng ai đó hỏi: ” bạn nghĩ như thế nào về mẹ bạn?” , thì bạn sẽ trả lời ra sao? Tất nhiên trong đầu của bạn sẽ có hàng loạt ý nghĩ về mẹ. Có những ý nghĩ bạn đã nói ra nhưng bên cạnh đó cũng có những ý nghĩ chưa bao giờ bạn nói ra. Hãy để cảm xúc lên tiếng khi chưa quá muộn…

Mỗi người có một khung trời riêng, dù bạn là ai, bạn thành công hay thất bại trong cuộc sống…. bạn vẫn có một cõi lòng thênh thang và miên mang để chất chứa biết bao điều thầm kính, ưu tư vui buồn hay sầu khổ. Đó chính là "nội tâm”, không ai có thể xâm chiếm vào đời riêng của bạn được, nếu lỡ có một ai đó nói đúng tâm trạng của bạn chắc chắn rằng bạn sẽ phản ứng một cách mạnh mẽ để đồng thuận hay phản đối. Đã có lần vô tình tôi chạm vào nỗi đau của đứa bạn bằng câu hỏi thật vớ vẫn “tại sao không bao giờ tao nghe mài nhắc về mẹ của mày với tụi tao?”. Bạn có biết rằng người đó phản ứng như thế nào không? Hắn đã ném một ánh mắt câm thù vào tôi, và hắn đã dùng những lời thật thô thiển để chửi tôi, thậm chí hắn còn đòi đánh tôi nữa…. Không biết lý do tại sao, thế là tôi đành âm thầm tìm hiểu thông qua bạn bè và người thân của hắn. thời gian thấm thoát thoi đưa thế là cuối cùng tôi cũng tìm ra lý do tại sao ngày xưa tôi hỏi hắn chỉ có một câu mà hắn lại phản ứng ghê đến rợn người. Hắn mồ côi từ thuở lọt lòng mẹ, cha hắn đã đi theo người phụ nữ khác khi hay tin mẹ hắn có mang. Mẹ hắn đã âm thầm, nhục nhã và chịu đựng để chờ ngày hắn chào đời, lẽ ra hắn phải thương mẹ hắn nhiều lắm chứ, lẽ ra hắn phải vui sướng và hãnh diện khi có một người mẹ đầy lòng trắc ẩn và yêu thương như thể chứ? Nhưng đau đớn thay, mới có mười tuổi đầu hắn phải xa rời vòng tay yêu thương ấm áp của mẹ hắn. Mẹ hắn đã có chồng, và cuộc đời hắn đã sang trang mới. Hắn bị gởi vào nhà trẻ mồ côi đó là quyết định của cha dượng và của mạ hắn. Vào đấy, có chỗ ăn chỗ ở nhưng hắn phải làm và nhiệm vụ của hắn là phải học. Sống xa vòng tay yêu thương của gia đình, hắn rất buồn tủi và cô đơn. Năm khi mười họa thì bà ngoại hắn mới đến thăm hắn được một lần. mỗi lần bà đến dù không quà không bánh, nhưng bà đã mang cho hắn những ý chí, nghị lực để vươn lên trong cuộc sống. Sống trong một môi trường phức tạp đầy cạm bẫy và thử thách buộc hắn phải đấu tranh để sinh tồn. bạn bè đồng trang lứa càng ăn hiếp hắn thì hắn càng căm thù mẹ hắn vì bà đã đẩy hắn vào đó, nơi mà hắn không muốn đến, nơi mà hắn cho là địa ngục trần gian hay nói một cách khác thì đó chính là một xã hội thu nhỏ. Môi trưỡng đã tạo nên tính cách hắn, hắn luôn lúc nào cũng sống trong âu lo sợ hãi và khép mình không muốn giao tiếp với ai vì hắn cho rằng ai cũng như mọi người trong “địa ngục” mà hắn đang sống.

Lâu lâu được về nhà thăm gia đình, hắn không muốn về nhưng vì thương bà ngoại già “sống nay chết mai” nên hắn mới chịu về. Ở nhà, hắn lạnh nhạt với mẹ và cha dượng của hắn. Hắn luôn luôn làm những điều trái ý mẹ hắn. Có lần hắn đã bảo nếu hắn không phải là con của mẹ hắn thì tốt biết mấy. Hắn đâu có biết rằng mẹ hắn rất thương hắn, hắn cũng đâu biết rằng hằng đêm mẹ hắn phải ngậm ngùi rơi lệ vì hắn. Hắn càng không biết rằng “lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào…..”. Đến ngày sinh hắn ra ai cũng nghĩ rằng mẹ hắn sẽ chết vì khó sinh, nhưng ông trời đã giao cho mẹ hắn một sứ vụ cao cả và đã giữ lại mạng sống yếu ớt của mẹ hắn. Mẹ hắn phải sống để nuôi hắn và bà ngoại già của hắn. Hắn đâu biết rằng mẹ hắn thật vất vả và khổ sở vì hắn khi hắn còn đỏ hỏn trong nôi. Những tháng đầu đời của hắn cũng là những tháng cam go nhất của mẹ hắn. Hằng đêm mẹ hắn phải thức để canh cho hắn ngủ, đau đơn giản chỉ là thế. Làn da hắn như con cóc ghẻ thế là bà và mẹ hắn phải chạy thuốc cho hắn hàng mấy tháng trời. giờ đây hắn đã lớn khôn và trưởng thành. Hai mươi mấy năm trời đã qua, chú bé ngày nào giờ đây đã trở thành chàng cử nhân cao to đẹp trai. Hắn đã ra trường, có công ăn việc làm ổn định nhưng trong lòng của hắn vẫn căm ghét mẹ hắn…. Cuộc đời cho ta khôn lớn, đường đời dạy ta lẽ sống, hắn đã có bạn, những người bạn thật thân thương, thật chân tình đã nói với hắn về đệnh mệnh và số phận khi hắn rơi vào tình trạng khủng hoảng “bà hắn đã qua đời, đã xa hắn, đã đi về bên kia thế giới nơi mà không còn đau khổ hay buồn phiền”. Bà hắn đã để lại cho hắn một tài sản vô cùng to lớn đó chính là “hãy nói lời yêu mẹ khi mẹ còn đó, khi những dòng cảm xúc còn dâng trào”. Bà hắn rất yêu thương hắn, bà hắn đã dùng rất nhiều cách để tạo mối tương quan tốt giữa hắn và mẹ hắn nhưng không có hiệu quả. Và cuối cùng bà của hắn đã nhờ tôi viết lên tâm trạng của một người mẹ bị con hiểu lầm, nhưng người mẹ vẫn âm thầm dõi theo từng bước chân con. Mặc dù bà không biết chữ nhưng bà vẫn muốn tận tay trao bức tâm huyết này cho hắn trước lúc bà qua đời. Bà còn nói với tôi rằng: “cuộc sống sẽ có những điều làm ta vui sướng, nhưng bên cạnh đó cũng có những người có thể ảnh hưởng đến cuộc đời ta” và bà tin rằng nhóm bạn chúng tôi sẽ làm được điều này!!!!

Bà hắn đã ra đi được ba năm, nỗi dau trong hắn giờ cũng nguôi ngoai dần. Nhóm bạn chúng tôi ngày nào lại cùng nhau uống cafè, hắn cũng có đó. Bỗng dưng hắn nhắc đến hán của hắn, thế là có anh trong nhóm kể cho hắn nghe một câu chuyện về một người mẹ hiền lành đức hậu đã bị đứa con tri hiểu lần. Nghe xong câu chuyện, hai khóe mắt của hắn đầy ứ nước, hắn thốt lên rằng sao giống cuộc đời hắn thế. Cuối cùng hắn quyết định quay về bên mẹ của hắn để hỏi cho rỏ sự tình. Hắn đã hỏi, hỏi tại sao mẹ hắn lại gởi hắn vào nhà trẻ mồ côi. Mẹ hắn ngập ngừng trong nước mắt trả lời với hắn rằng: “ mẹ muốn cho con có chỗ ăn chỗ học. mẹ muốn cho con thành tài để con có thể tự nuôi sống bản thân con. Mẹ cũng muốn môi trường tập thể khắc nghiệt đó sẽ đào tạo nhân cách của con, nếu con kiên nhân, mẹ chắc con sẽ thành công. Con có biết không nếu con ở nhà với mẹ chưa chắc mẹ đẽ nuôi nổi con và cho con ăn học đến ngày hôm nay. Mẹ đành gởi con đi, vì mẹ phải nuôi bà, bà đã già rồi con à! Mẹ không muốn tuổi già của bà phải vất vả. Bên cạnh đó mẹ cũng cần có một người đàn ông “chung củi nấu cơm” vì nhà không có đàn ông trống trải lắm con à.” Đã biết bao năm tháng trôi qua hắn sống quá ít kỹ, hắn chỉ nghĩ cho riêng hắn chứ hắn không nghĩ cho mẹ hắn người hằng yêu thương chăm sóc hắn khi hắn còn thơ dại. Khi nghe được nỗi lòng thầm kính của mẹ hắn, hắn ôm chầm lấy mẹ hắn và hắn khóc, khóc thật nhiều trong vòng tay của mẹ hắn.

Tình mẫu tử là thế, dù bạn có ra sao đi chăng nữa, dù thành công hay thất bại thì chúng ta vẫn còn có một dựa tinh thần thật vững chắc đó chính là gia đình, đặc biệt là người mẹ.